豐碩 發表於 2013-1-13 23:37:56

【漢語大詞典●乖張】

<P align=center>【漢語大詞典●乖張】<p><br>
1.不順;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不相合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁武帝『孝思賦』:“何在我而不爾,與二氣而乖張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『符讀書城南』詩:“二十漸乖張,淸溝映汙渠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『西遊記』第四一回:“語言無遜讓,情意兩乖張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『閑情偶寄·詞曲·音律』:“分得陰陽淸楚,又與聲韻乖張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.背離;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
分離。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·蕭衍傳』:“景久攻未拔,而衍外援雖多,各各乖張,無有總制,更相妬忌,不肯奮擊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐吳融『富水驛東楹有人題詩』詩:“何事遽驚雲雨別,秦山楚水兩乖張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.失當。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南唐劉崇遠『金華子雜編』卷下:“王回、崔程、郞幼復等三人,到任之後,政事乖張;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
幷勒停見任,天下爲之岌嶪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·鄒元標傳』:“其設施乖張者,如州縣入學,限以十五六人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『華蓋集續編·馬上日記之二』:“但假如有誰在北京特地請我吃灰茭,或北京人到南邊時請他吃煮白菜,則即使不至於稱爲‘笨伯’,也未免有些乖張罷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指性情執拗;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
怪僻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元石德玉『秋胡戲妻』第四折:“非是我假乖張,做出這喬模樣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸孔尙任『桃花扇·賺將』:“爭奈主將高傑,性氣乖張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第三回:“行爲偏僻性乖張,那管世人誹謗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>歐陽山『三家巷』之一:“你弟弟爲人雖然乖張,這趟你是該走的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乖張】