【漢語大詞典●乖背】
<P align=center>【漢語大詞典●乖背】<p><br>違背。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢劉向『上<列子>書』:“至於『力命』篇,一推分命;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
『楊子』之篇,唯貴放逸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>二義乖背,不似一家之書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『辨宗論』:“然則二聖建言,何乖背之甚哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『送金文舉歸省序』:“後世人不知本,視其親戚且有乖背之心,況同類者乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]