豐碩 發表於 2013-1-13 23:33:09

【漢語大詞典●乖戾】

<P align=center>【漢語大詞典●乖戾】<p><br>
1.抵觸;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不一致。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·天官書』:“三能色齊,君臣和;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不齊,爲乖戾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋表微『池州夫子廟麟台』詩:“聖與時合,化行位尊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>苟或乖戾,身窮道存。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·西域傳四·哈烈』:“親者尙爾乖戾,疏者安得協和。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸錢大昕『十駕齋養新錄·孔融傳誤』:“蔚宗雜采它書,往往自乖戾如此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.悖謬;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不合情理。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜牧『上宰相求湖州第一啟』:“即是本末重輕,顛倒乖戾,莫過於此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元李治『敬齋古今黈』卷四:“以人情度之,殆爲乖戾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『夢珂』:“她是寫得非常委婉、懇摯,說自己是如何辜負了姑母的好意,如何不得不姑息著自己的乖戾的性格的苦衷,她是必得開始她的遊蕩生涯,她走了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乖戾】