【漢語大詞典●乖和】
<P align=center>【漢語大詞典●乖和】<p><br>1.反常;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
不和諧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·武帝紀上』:“乖和爽序,違失先志。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『醒世姻緣傳』第三一回:“衆生叢業,天心仁愛無窮;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
諸理乖和,帝德戒懲有警。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶違和。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指有病。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋孫光憲『北夢瑣言』卷二十:“上聖體乖和,馮道對寢膳之間,動思調衛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]