【漢語大詞典●乖阻】
<P align=center>【漢語大詞典●乖阻】<p><br>1.猶乖違。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·桓玄傳』:“玄不從,欲出漢川,投梁州刺史桓希,而人情乖阻,制令不行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋葉適『上孝宗皇帝劄子』:“陛下循守舊模,而欲驅一世之人以報君仇,則形勢乖阻,誠無展力之地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.違隔;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
隔絕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁吳均『贈搖郞詩』:“宿昔暫乖阻,何異遠分離。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李翱『祭獨孤中丞文』:“嗚呼!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 昔我與君,自少而歡,中暫乖阻,周荊眇綿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃景仁『懷方仲介閩中』詩:“歡愛復乖阻,撫景懷百憂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]