【漢語大詞典●乖人】
<P align=center>【漢語大詞典●乖人】<p><br>1.猶離人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·劉楨<贈徐幹>詩』:“乖人易感動,涕下與衿連。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉良注:“乖,離也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.機靈的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷一:“文若虛是個乖人,趁口答應道:‘只要有好價錢,爲甚不賣?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.奸滑的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸李漁『奈何天·鬧封』:“幸癡人,福分與天齊;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
笑乖人,枉自用心機。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]