豐碩 發表於 2013-1-13 22:45:47

【漢語大詞典●乍可】

<P align=center>【漢語大詞典●乍可】<p><br>
1.只可。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『蟲豸詩·浮塵子』之二:“乍可巢蚊睫,胡爲附蟒鱗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蔣捷『瑞鶴仙·鄕城見月』詞:“勸淸光,乍可幽窗相伴,休照紅樓夜笛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.寧可。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐駱賓王『代女道士王靈妃贈道士李榮』詩:“乍可怱怱共百年,誰便遙遙期七夕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『決絕詞』:“乍可爲天上牽牛織女星,不願爲庭中紅槿枝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋辛棄疾『六州歌頭·屬得疾小愈戲作以自釋』詞:“刪竹去?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 吾乍可、食無魚,愛扶疏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.方才,恰巧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陸嵩『新年作』詩:“新年乍可破七日,四日陰雨三日雪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乍可】