豐碩 發表於 2013-1-13 22:43:02

【漢語大詞典●乏絶】

<P align=center>【漢語大詞典●乏絶】<p><br>
1.食用缺乏、斷絕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>多指暫時供應不繼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·月令』:“<季春之月>天子布德行惠,命有司發倉廩,賜貧窮,振乏絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“暫無曰乏,不續曰絶。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>皇氏云,長無謂之貧窮,暫無謂之乏絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·李將軍列傳』:“廣之將兵,乏絶之處,見水,士卒不盡飲,廣不近水;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
士卒不盡食,廣不嘗食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范鎮『東齋記事·補遺』:“方春民乏絶時,豫給緡錢貸之,至夏秋輸絹於官。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金元好問『王公神道碑銘』:“以山東旱,命馳驛赴官,遂專賑貸東平諸郡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>公所至,推次乏絶,人受實惠,豪猾不得夤緣爲姦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.窮盡;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
短缺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『戰國策·秦策一』:“<蘇秦>說秦王,書十上而說不行,黑貂之裘敝,黃金百斤盡,資用乏絶,去秦而歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·平準書』:“車騎馬乏絶,縣官錢少,買馬難得,乃著令。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明沈德符『野獲編補遺·玩具·瑪瑙』:“今偶爾盛産,他時乏絶,必更踴貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>梁啟超『復劉古愚山長書』:“謂吾西北腹地諸省,風氣閡隔,人才乏絶,恐不足以自立。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.耗竭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉嵇康『養生論』:“飲食不節,以生百病;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
好色不倦,以致乏絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乏絶】