豐碩 發表於 2013-1-12 22:29:50

【漢語大詞典●升遐】

<P align=center>【漢語大詞典●升遐】<p><br>
1.亦作“升假”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>升天。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·齊俗訓』:“今欲學其道,不得其養氣處神,而放其一吐一吸,時詘時伸,其不能乘雲升假,亦明矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“假,上也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢張衡『思玄賦』:“涉淸霄而升遐兮,浮蔑蠓而上征。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.帝王去世的婉辭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指后妃等死亡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·蜀志·先主傳』:“伏維大行皇帝邁仁樹德,覆燾無疆,昊天不弔,寢疾彌留,今月二十四日奄忽升遐,臣妾號咷,若喪考妣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉夢得『石林燕語』卷九:“神宗天性至孝,事慈聖光獻太后尤謹,升遐之夕,王禹玉爲相,入慰,執手號慟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元白樸『梧桐雨』第三折:“唱道感嘆情多,恓惶淚灑,早得升遐,休休却是今生罷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸孔尙任『桃花扇·拜壇』:“出城市,徧野桑麻;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
哭甚麽舊主升遐,告了個遊春假。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王季思注:“升遐,皇帝去世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂離世隱居,學道修仙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏阮籍『詠懷』詩之二八:“繫累名利場,駑駿同一輈;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
豈若遺耳目,升遐去殷憂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·許邁傳』:“君元吉自天,宜學升遐之道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『辨道歌』:“一丹休別內外砂,長修久餌須升遐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>腸中澄結無餘柤,俗骨變換顔如葩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●升遐】