【漢語大詞典●久遠】
<P align=center>【漢語大詞典●久遠】<p><br>1.長久;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
長遠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·萬章上』:“舜、禹、益,相去久遠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『謝歐陽內翰書』:“大者鏤之金石,以傳久遠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『與童伯禮書』:“足下獨能知其非是,爲子孫垂久遠之業。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉白羽『寫在太陽初升的時候』:“這是多么久遠以前一個作家對美好生活的渴望呀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.廣闊遼遠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·禮樂志』:“吾易久遠,燭明四極。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“久猶長也,自言疆易遠大耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]