【漢語大詞典●久遊】
<P align=center>【漢語大詞典●久遊】<p><br>亦作“久遊”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.謂長期相處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“繚(尉繚)曰:‘……誠使秦王得志於天下,天下皆爲虜矣,不可與久遊。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>乃亡去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.久居外鄕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋顏延之『還至梁城作詩』:“曷爲久遊客,憂念坐自殷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『秋浦歌』之二:“欲去不得去,薄遊成久遊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>何年是歸日,雨淚下孤舟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐薛能『天際識歸舟』詩:“晴闊忻至見,歸遲怪久遊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]