豐碩 發表於 2013-1-12 21:35:44

【漢語大詞典●乂】

<P align=center>【漢語大詞典●乂】<p><br>
①[yìㄧˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』魚肺切,去廢,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.割草。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『白雪遺音·馬頭調·奉勸爺們』:“馬號的差使,實難打發,動動就要乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.殺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋洪邁『容齋三筆·舜事瞽叟』:“堯試舜之時,頑傲者既已格乂矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王念孫『讀書雜志·墨子三』“親親有術”:“哀元年『左傳』‘艾殺其民’,艾與乂刈同,是乂即殺也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.治理。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·堯典』:“浩浩滔天,下民其咨,有能俾乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“乂,治也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·地理志上』:“淮沂其乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“淮沂二水已治。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·杜佑傳』:“將施有政,用乂邦家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『省試三傑佐漢孰優論』:“粵自有天地,建國家,歷代已來,固非賢而不乂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.治療。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『埤雅·釋草』:“艾可乂疾,久而彌善。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸姚鼐『孔信夫墓志銘』:“完則毀而剛則折也,有疾而不可乂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.安定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·蜀志·后主禪傳』:“上下交暢,然後萬物協和,庶類獲乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『陳書·孔奐傳』:“今三方鼎峙,生民未乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·周宗室傳論』:“卒能變魏爲周,捍危獲乂者,護之力也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.才德出眾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·皋陶謨』:“俊乂在官。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“乂訓爲治,故云治能。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>馬王鄭皆云才德過千人爲俊,百人爲乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉向『說苑·善說』:“山東有相所謂孟嘗君者,其人賢人,天下無急則已,有急則能收天下英乂雄俊之士與合交連友者,疑獨此耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『爲韋相公讓官表』:“況今俊乂至多,耆碩咸在,苟以登用,皆踰於臣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
乂②[àiㄞˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『集韻』牛蓋切,去泰,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
懲戒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉向『九歎·遠遊』:“悲余性之不可改兮,屢懲乂而不迻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·竇融傳』:“其後匈奴懲乂,稀復侵寇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李賢注:“懲,創也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『說文』云乂亦懲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乂】