豐碩 發表於 2013-1-12 20:29:34

【漢語大詞典●中庸】

<P align=center>【漢語大詞典●中庸】<p><br>
1.儒家的政治、哲學思想。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>主張待人、處事不偏不倚,無過無不及。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·雍也』:“中庸之爲德也,其至矣乎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何晏集解:“庸,常也,中和可常行之道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『祭呂衡州溫文』:“洎乎獲友君子,乃知適於中庸,削去邪雜,顯陳直正。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明姚士麟『見只編』卷中:“但恐違中庸,行怪不可率。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李大釗『民彛與政治』:“判其曲直,辨其誠偽,校其得失,衡其是非,必可修一中庸之道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指平庸、妥協、保守、不求上進。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『華蓋集·通訊』:“惰性表現的形式不一,而最普通的,第一是聽天任命,第二就是中庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.中等;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
平常。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王制』:“元惡不待教而誅,中庸民不待政而化。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·教子』:“上智不教而成,下愚雖教無益;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
中庸之人,不教不知也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉知幾『史通·品藻』:“上智、中庸等差有敘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指中等、平庸的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·賈誼<過秦論>』:“材能不及中庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注:“言不及中等庸人也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·高光傳論』:“下士競而文,中庸靜而質。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸兪樾『茶香室續鈔·三階』:“言人有三等,賢、愚、中庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●中庸】