【漢語大詞典●中逵】
<P align=center>【漢語大詞典●中逵】<p><br>1.謂道路交錯之處;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
九通路口。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指大路。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐高彦休『唐闕史·辛尙書神力』:“辛則正立中逵,俟其欲至,兩執其角,牛不能前。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸季麒光『田婦行』:“五更挈伴走中逵,天明始到田頭好。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶中途。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·曹植<贈白馬王彪>』詩:“中逵絶無軌,改轍登高崗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉良注:“逵,道也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『感時留別從兄徐王延年從弟延陵』詩:“百川盡凋枯,舟檝閣中逵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸錢謙益『高會堂酒闌雜詠』序:“常中逵而徙倚,或當饗而欷歔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]