【漢語大詞典●中悔】
<P align=center>【漢語大詞典●中悔】<p><br>中途反悔;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
后悔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·問孔』:“且本何善所見而使之王?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 後何惡所聞中悔不命?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·品藻』:“有人問謝安石、王坦之優劣於桓公。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>桓公停欲言,中悔曰:‘卿喜傳人語,不能復語卿。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北齊顏之推『觀我生賦』:“忽成言而中悔,矯陰疏而陽親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·鴉頭』:“趙難中悔,加金付媼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]