【漢語大詞典●丰容】
<P align=center>【漢語大詞典●丰容】<p><br>1.草木茂盛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·謝靈運<於南山往北山經湖中瞻眺>詩』:“解作竟何感,升長皆丰容。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“丰容,悅茂貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.儀態,風度。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『少年新婚爲之詠』:“丰容好姿顔,便僻工言語。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『題王逸少帖』詩:“謝家夫人淡丰容,蕭然自有林下風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>黃人『<小說林>發刊詞』:“藉令沒其(指西施、王嬙)傾吳宮、照漢殿之丰容,而強與孟廡齊稱、娥臺合傳,不將疑其狂易乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]