豐碩 發表於 2013-1-12 14:20:51

【漢語大詞典●亞聖】

<P align=center>【漢語大詞典●亞聖】<p><br>
1.謂道德才智僅次於聖人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢趙岐『<孟子>題辭解』:“<孟子>命世亞聖之大才者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初學記』卷九引三國吳張儼『默記』:“漢光武體亞聖之才,執文武略,聰明仁德。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·姚崇傳』:“昔孔丘亞聖,母墓毀而不修;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
梁鴻至賢,父亡席卷而葬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指道德才智僅次於聖人的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·書虛』:“魯去吳千有餘里,使離朱望之,終不能見,況使顔淵,何能審之?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 如才庶幾者,明目異於人,則世宜稱亞聖,不宜言離朱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·正郭』:“夫所謂亞聖者,必具體而微,命世絶倫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸錢大昕『廿二史考異·三國志三』:“子張、子路、子貢諸賢,當時皆有亞聖之目也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指某一技藝僅次於前代聖手的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐張懷瓘『書斷』:“<張昶>尤善章草,書類伯英,時人謂之亞聖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明吳道邇『襄陽府志·獻征下』:“<張機>工於治療,尤精經方……論者推爲醫中亞聖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.特指孟子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元文宗時,封孟軻爲鄒國亞聖公;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
明世宗時,去其封號,只稱亞聖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明黃溥『閑中今古錄摘抄』引錢奇勳詩:“引棺絶粒箭當胸,拚死扶持亞聖公。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸洪楝園『<後南柯>自序』:“天賦之職任,亞聖所謂良知良能是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●亞聖】