豐碩 發表於 2013-1-11 21:49:40

【漢語大詞典●不辭】

<P align=center>【漢語大詞典●不辭】<p><br>
1.不辭讓;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不推辭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·天下』:“惠施不辭而應,不慮而對,徧爲說萬物,說而不休,多而無已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>成玄英疏:“不辭謝而應機,不思慮而對答。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢司馬相如『喩巴蜀檄』:“是以賢人君子,肝腦塗中原,膏液潤野草,而不辭也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魏巍『東方』第五部第八章:“由於他這樣不辭勞苦,今天打中三個,明天擊倒五個,他的記錄表一直象響箭一般地直線上升。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂不向人告別。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『楚辭·九歌·少司命』:“人不言兮出不辭,乘回風兮載雲旗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王逸注:“言神往來奄忽,入不言語,出不訣辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『駱駝祥子』十五:“他不想跟她去商議,他得走;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
想好了主意,給她個不辭而別。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.文詞不順,不成文。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『公羊傳·襄公五年』:“吳何以稱人?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 吳鄫人云則不辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳立義疏:“方欲抑鄫在吳下,若吳仍常例稱國,則必書‘吳鄫人’,是辭不順也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸兪樾『古書疑義舉例·兩字義同而衍例』:“『周易·履』六三象傳‘不足以與行也。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按‘以’字衍文……學者不知‘與’字之即‘以’字,後更加‘以’字於‘與’字之上,轉爲不辭矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『中國古代社會硏究』附錄『追論及補遺』二:“故由語法而言以‘子明保’釋爲‘掌邦治’實甚不辭,而羅君所據『多方』、『洛誥』二語亦同不足據。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●不辭】