【漢語大詞典●丈夫子】
<P align=center>【漢語大詞典●丈夫子】<p><br>兒子;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
男孩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古代子女通稱子,男稱丈夫子,女稱女子子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『戰國策·燕策二』:“人主之愛子也,不如布衣之甚也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>非徒不愛子也,又不愛丈夫子獨甚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陸龜蒙『送小雞山樵人序』:“吾有丈夫子五人,諸孫亦有丁壯者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『陸孺人墓志銘』:“孺人得七十有四,以淳熙十二年正月己丑卒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>丈夫子三人,長之瑞,早卒,次則世昌,次世茂;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
女子四人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王韜『淞濱瑣語·金玉蟾』:“姬封夫人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>生丈夫子二,皆早貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]