【漢語大詞典●下愚】
<P align=center>【漢語大詞典●下愚】<p><br>1.極愚蠢的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·陽貨』:“唯上智與下愚不移。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·李固傳』:“固狂夫下愚,不達大體。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『上皇帝萬言書』:“先王之法,所以待人者盡矣,自非下愚不移之才,未有不能赴者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第四二回:“枉了你是個讀書明理之人!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 這種不過是下愚所爲罷了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謙詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>用作自稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國吳華覈『奉敕草對』:“猥命草對,潤被下愚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第一二○回:“下愚當時也曾與他往來過數次,再不想此人竟有如是之決絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]