【漢語大詞典●下考】
<P align=center>【漢語大詞典●下考】<p><br>1.科舉考試或官吏考績列爲下等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北史·杜銓傳』:“<正玄>隋開皇十五年舉秀才,試策高第。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>曹司以策過左僕射楊素,怒曰:‘周孔更生,尙不得爲秀才,刺史何忽妄舉此人?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 可附下考。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張栻『斜川日雪觀所賦』詩:“政拙甘下考,智短空百憂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.考察臣下。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·揚權』:“主上不神,下將有因。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>其事不當,下考其常。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳奇猷集釋:“常,謂常例。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>此謂臣下爲事有不當者,而法令又無其文,則以常例考之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]