【漢語大詞典●上聞】
<P align=center>【漢語大詞典●上聞】<p><br>1.向朝廷呈報。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『鶡冠子·王鈇』:“柱國不政,使下情不上聞,上情不下究。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·谷永傳』:“臣聞王天下有國家者,患在上有危亡之事,而危亡之言不得上聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『與華州李尙書書』:“愚以爲苟慮有所及,宜密以上聞,不宜以疎外自待。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸侯方域『宦官論』:“今也,外臣不敢與聞內事,而中貴苛刻暴橫,民間私語,皆採以上聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.古賜爵名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·下賢』:“<魏文侯>虜齊侯獻諸天子,天子賞文侯以上聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·上農』:“農不上聞,不敢私籍於庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>許維遹集釋引孫詒讓曰:“上聞,賜爵也,亦謂通名於官也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·樊噲傳』:“<噲>下戶牖,破李由軍,斬首十六級。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>賜上聞爵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注引張晏曰:“得徑上聞也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]