【漢語大詞典●上賓】
<P align=center>【漢語大詞典●上賓】<p><br>貴客;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
佳賓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·魯語下』:“祭養屍,饗養上賓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·蜀志·先主傳』:“先主遣糜竺、孫乾與劉表相聞,表自郊迎,以上賓禮待之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『寄饒州范侍制』詩:“坐嘯安浮俗,談詩接上賓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張天翼『淸明時節』:“那三位上賓,受了這種招待,一下子不知道怎么著才行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]