【漢語大詞典●上秩】
<P align=center>【漢語大詞典●上秩】<p><br>1.官職的高級品位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦借指大臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·程器』:“王戎開國上秩,而鬻官囂俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指一部書的上半部分。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王祖源『<莆陽黃御史集>記』:“『莆陽黃御史集』,分上下秩,序文目錄完好。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>上秩起賦詩,訖文三類;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
下秩起書啓祭文,訖碑銘四類。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]