【漢語大詞典●上究】
<P align=center>【漢語大詞典●上究】<p><br>上及;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
上達。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『尉繚子·武議』:“當殺而雖貴重,必殺之,是刑上究也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
賞及牛童、馬圉者,是賞下流也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『急就篇』卷四:“跡行上究爲貴人,丞相御史郞中君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“上究,聞於天子也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>究,竟也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]