【漢語大詞典●上功】
<P align=center>【漢語大詞典●上功】<p><br>1.最高的功績。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『吳子·勵士』:“上功坐前行,餚席兼重器上牢;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
次功坐中行,餙席器差減;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
無功坐後行,餚席無重器。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·劉頌傳』:“會滅吳諸將爭功,遣頌校其事,以王渾爲上功,王濬爲中功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.崇尙勞作或功績。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>上,通“尙”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·秋官·大司寇』:“以五刑糾萬民。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一曰野刑,上功糾力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“功,農功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『管子·問』:“授事以能,則人上功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]