【漢語大詞典●三遺矢】
<P align=center>【漢語大詞典●三遺矢】<p><br>『史記·廉頗藺相如列傳』:“趙使者既見廉頗,廉頗爲之一飯斗米,肉十斤,被甲上馬,以示尙可用。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>趙使還報王曰:‘廉將軍雖老,尙善飯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>然與臣坐,頃之三遺矢矣。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>趙王以爲老,遂不召。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后以“三遺矢”指體弱多病。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸趙翼『哭果毅阿公病歿於軍』詩:“可憐病到三遺矢,猶自身衝百戰場。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>姚雪垠『言志篇·辭歲』詩:“又是一年辭舊歲,銀燈白髮醉顔紅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>幸無每飯三遺矢,尙有平生百練功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]