【漢語大詞典●三風十愆】
<P align=center>【漢語大詞典●三風十愆】<p><br>三種惡劣風氣,所滋生的十種罪愆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指巫風二:舞、歌;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
淫風四:貨、色、遊、畋;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亂風四:侮聖言、逆忠直、遠耆德、比頑童,合而爲十愆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·伊訓』:“敢有恆舞於宮,酣歌於室,時謂巫風;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
敢有殉於貨、色,恆於遊、畋,時謂淫風;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
敢有侮聖言,逆忠直,遠耆德,比頑童,時謂亂風。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>惟茲三風十愆,卿士有一於身,家必喪;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
邦君有一於身,國必亡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『驪山』詩:“三風十愆古所戒,不必驪山可亡國。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]