【漢語大詞典●三季】
<P align=center>【漢語大詞典●三季】<p><br>1.指夏、商、周三代的末期。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·晉語一』:“雖當三季之王,不亦可乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“季,末也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三季王,桀、紂、幽王也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·敘傳下』:“三季之後,厥事放紛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“三季,三代之末也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陶潛『贈羊長史』詩:“愚生三季後,慨然念黃虞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陳子昂『感遇』詩之十七:“三季淪周赧,七雄滅秦嬴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸方苞『西隣湣烈女』:“昔先王知民性……自三季以後,民抗敝以巧法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指春秋魯昭公時的季孫氏、仲孫氏、叔孫氏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·察微』:“以魯國恐不勝一季氏,況於三季同惡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]