豐碩 發表於 2013-1-8 14:38:47

【漢語大詞典●三休】

<P align=center>【漢語大詞典●三休】<p><br>
1.漢賈誼『新書·退讓』:“翟王使使至楚,楚王欲誇之,故饗客於章華之臺上。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>上者三休而乃至其上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后因以“三休”爲登高之典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁何遜『七召·宮室』:“步三休而未半,途中宿而方迷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐顏眞卿『撫州寶應寺翻經台記』:“百里而遙,四山不逼;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
三休而上,十地方超。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇轍『和鮮於子駿益昌官人八詠·寶峰亭』:“今聞寶峰上,縹緲陵朝陽,三休引蘿蔓,一覽窮蒼茫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.唐司空圖晩年以足疾乞退,居中條山王官谷,筑亭名“三休”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>作文云:“休,休也,美也,既休而具美存焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>蓋量其才一宜休,揣其分二宜休,耄且聵三宜休。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>又少而惰,長而率,老而迂,是三者非濟時之用,又宜休也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見『舊唐書·文苑傳下·司空圖』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后因以“三休”爲退隱之典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸錢謙益『夏日偕朱子暇憩耦耕堂』詩之三:“他年終作三休侶,乘興先爲結隱期。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指三國魏金尙(字元休)、第五巡(字文休)、韋端(字甫休)三人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·呂布傳』“布自稱徐州刺史”裴松之注引三國魏魚豢『典略』:“元休名尙,京兆人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尙與同郡韋甫休、第五文休,俱著名,號爲‘三休’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王應麟『小學紺珠·名臣下·三休』:“金尙元休,第五巡文休,韋端甫休,號‘京兆三休’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.猶三頓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷五:“紅娘覷了吃地笑,俺骨子不曾移動腳,這急性的郞君三休飯飽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●三休】