豐碩 發表於 2013-1-8 14:31:23

【漢語大詞典●三老】

<P align=center>【漢語大詞典●三老】<p><br>
1.古代掌教化之官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄕、縣、郡均曾先后設置。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·禮運』:“故宗祝在廟,三公在朝,三老在學。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·陳涉世家』:“三老豪傑皆曰:‘將軍身被堅執銳,伐無道,誅暴秦,復立楚國之社稷,功宜爲王。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·高帝紀』上:“舉民年五十以上,有脩行,能帥衆爲善,置以爲三老,鄕一人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>擇鄕三老一人爲縣三老,與縣令丞尉以事相教。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·循吏傳·王景』:“父閎爲郡三老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指國三老,多以致仕三公任之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·大匡』:“王乃召塚卿、三老、三吏、大夫、百執事之人,朝於大庭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱右曾校釋:“三老,國老也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂致仕者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周書·儒林傳序』:“下詔尊太傅燕公爲三老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“三老五更”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.東漢赤眉農民起義軍最高首領的稱號。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·劉盆子傳』:“琅玡人樊崇起兵於莒,衆百餘人轉入太山,自號三老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『資治通鑑·漢光武建武元年』:“諸三老、從事皆大會。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>胡三省注:“赤眉諸帥最尊者號三老,次從事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指上壽、中壽、下壽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·昭公三年』:“公聚朽蠹,而三老凍餒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“三老、謂上壽、中壽、下壽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>皆八十已上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.道教指上元老君、中玄老君、下黃老君。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『黃庭內景經·脾部』:“注念三老子輕翔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>梁丘子注:“三老謂元老、玄老、黃老之君也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.柁工。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『撥悶』詩:“長年三老遙憐汝,捩舵開頭捷有神。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>仇兆鼇注:“蔡注:‘峽中以篙師爲長年,舵工爲三老。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>邵注:‘三老,捩船者,長年,開頭者。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『入蜀記』五:“問何謂長年三老,云梢工是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸沈受宏『九龍灘』詩:“長索條分衆攬舟,獨把操篙付三老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.稱三個德高望重的老前輩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>所指不一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王應麟『小學紺珠·名臣下·三老』謂文彦博、張方平、范鎮爲國之三老,傅堯兪、范純仁、劉摯爲和州三老。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『元史·張德輝傳』:“<張德輝>與元裕、李冶遊封龍山,時人號爲‘龍山三老’云。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·文苑傳四·唐時升』:“<唐時升>與里人婁堅、程嘉燧幷稱曰‘練川三老’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.泛指有聲望的老人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸趙翼『謁補山制府奉呈』詩:“望高已共尊三老,才大疑兼用五官。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸金和『圍城紀事六吟·警奸』:“往往當路橫要遮,道旁三老私嘆嗟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●三老】