【漢語大詞典●二朋】
<P align=center>【漢語大詞典●二朋】</STRONG></P><P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.兩組;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
兩類。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐封演『封氏聞見記·拔河』:“今民則以大麻絚長四五十丈,兩頭分繫小索數百條掛於前,分二朋兩相齊挽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·西域傳下·寧遠』:“每元日,王及首領判二朋,朋出一人被甲鬭,衆以瓦石相之,有死者止,以卜歲善惡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指二人,朋,輩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元蒲紹簡『登瀛洲賦』:“少雲臺之十將,多元愷之二朋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]