【漢語大詞典●二三子】
<P align=center>【漢語大詞典●二三子】</STRONG></P><P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
猶言諸君;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
幾個人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·八佾』:“二三子何患於喪乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 天下之無道也久矣,天將以夫子爲鐸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『雜體詩』:“眷我二三子,辭義麗金雘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『山石』詩:“嗟哉吾黨二三子,安得至老不更歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『春日遊龍門山寺』詩:“還邀二三子,共到鑿龍遊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸葉廷琯『鷗波漁話·黃子久別居』:“余居是山,夏初與二三子相羊瀑流間,得芝草三耦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]