【漢語大詞典●一治一亂】
<P align=center>【漢語大詞典●一治一亂】</STRONG></P><P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
謂治亂交替。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『六韜·盈虛』:“文王問太公曰:‘天下熙熙,一盈一虛,一治一亂,所以然者何也?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·滕文公下』:“天下之生久矣,一治一亂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·詭使』:“今利非無有也,而民不化上;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
威非不存也,而下不聽從;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
官非無法也,而治不當名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三者非不存也,而世一治一亂者何也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 夫上之所貴,與其所以爲治相反也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]