【漢語大詞典●一正】
<P align=center>【漢語大詞典●一正】</STRONG></P><P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.謂統一法度政令。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『商君書·算地』:</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>“故君子操權一正以立術,立官貴爵以稱之,論榮舉功以任之,則是上下之稱平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶言一匡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·書虛』:</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>“桓公九合諸侯,一正天下,道之以德,將之以威。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.一經端正。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明王守仁『傳習錄』卷下:“主宰一正,則發竅於目,自無非禮之視;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
發竅於耳,自無非禮之聽;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
發竅於口與四肢,自無非禮之言動,此便是修身在正其心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]