【漢語大詞典●一人泉】
<P align=center>【漢語大詞典●一人泉】</STRONG></P><P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
泉名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>在南京鍾山絕頂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>相傳泉僅容一勺,可供一人飲,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>然挹之不竭,自古視爲勝處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『景德傳燈錄·諸方雜舉征拈代別語』:</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>“江南相馮延巳與數僧遊鍾山,至一人泉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>問:‘一人泉,許多人爭得足?’一僧對曰:‘不教欠少。’”宋王安石『和子瞻同王勝之遊蔣山』詩:</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>“森疎五願木,蹇淺一人泉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『遊鍾山記』:</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>“又久之,傍厓尋一人泉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>泉出小窾中,可飲一人,繼以千百弗竭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]