我本善良 發表於 2012-8-31 06:53:15

【類經 卷一 攝生類 古有真人至人聖人賢人05】

<STRONG></STRONG>
<P align=center><FONT size=5><STRONG>【<FONT color=red>類經 卷一 攝生類 古有真人至人聖人賢人05</FONT>】</STRONG></FONT></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>(素問上古天真論) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>黃帝曰︰余聞上古有真人者,提挈天地,把握陰陽,(真,天真也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>不假修為,故曰真人。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>心同太極,德契兩儀,故能斡旋造化,燮理陰陽,是即提挈把握之謂。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>呼吸精氣,獨立守神,肌肉若一,(呼接於天,故通乎氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>吸接於地,故通乎精。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有道獨存,故能獨立。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>神不外馳,故曰守神。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>神守於中,形全於外,身心皆合於道,故云肌肉若一。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>即首篇形與神俱之義。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>按此節所重者,在精氣神三字,惟道家言之獨詳,今並先賢得理諸論,采附於左以助參悟。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>白樂天曰;王喬赤松,吸陰陽之氣,食天地之精,呼而出故,吸而入新。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>方揚曰︰凡亡於中者,未有不取足於外者也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故善養物者守根,善養生者守息,此言養氣當從呼吸也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>曹真人曰︰神是性兮氣是命,神不外馳氣自定。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>張虛靜曰︰神若出,便收來,神返身中氣自回。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言守神以養氣也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>淮南子曰︰事其神者神去之,休其神者神居之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言靜可養神也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>金丹大要曰︰氣聚則精盈,精盈則氣盛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言精氣之互根也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>契秘圖曰︰坎為水為月,在人為腎,腎藏精,精中有正陽之氣,炎升於上;離為火為日,在人為心,心藏血,血中有真一之液,流降於下。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言坎離之交構也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>呂純陽曰︰精養靈根氣養神,此真之外更無真。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言修真之道,在於精氣神也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>胎息經曰︰胎從伏氣中結,氣從有胎中息,氣入身來為之生,神去離形為之死,知神氣可以長生,固守虛無以養神氣,神行即氣行,神住即氣住,若欲長生,神氣須注,心不動念,無來無去,不出不入,自然常住,勤而行之,是真道路。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>胎息銘曰︰三十六咽,一咽為先。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>吐唯細細,納唯綿綿。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>坐臥亦爾,行立坦然。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>戒於喧雜,忌以腥膻。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>假名胎息,實曰內丹。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>非只治病,決定延年。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>久久行之,名列上仙。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言養生之道,在乎存神養氣也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>張紫陽曰︰心能役神,神亦役心,眼者神游之宅,神游於眼而役於心,心欲求靜,必先製眼,抑之於眼,使歸於心,則心靜而神亦靜矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言存神在心,而靜心在目也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>又曰︰神有元神,氣有元氣,精得無元精乎?蓋精依氣生,精實而氣融,元精失則元氣不生,元陽不見,元神見則元氣生,元氣生則元精產。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言元精元氣元神者,求精氣神於化生之初也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>李東垣省言箴曰︰氣乃神之祖,精乃氣之子,氣者精神之根蒂也,大矣哉﹗積氣以成精,積精以全神,必清必靜,御之以道,可以為天人矣,有道者能之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>余何人哉,切宜省言而已。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言養身之道,以養氣為本也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>愚按諸論,無非精氣神之理。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>夫生化之道,以氣為本,天地萬物莫不由之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故氣在天地之外,則包羅天地,氣在天地之內,則營運天地,日月星辰得以明,雷雨風雲得以施,四時萬物得以生長收藏,何非氣之所為?人之有生,全賴此氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故天元紀大論曰︰在天為氣,在地為形,形氣相感而化生萬物矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>惟是氣義有二︰曰先天氣,後天氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>先天者,真一之氣,氣化於虛,因氣化形,此氣自虛無中來;後天者,血氣之氣,氣化於谷,因形化氣,此氣自調攝中來。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此一形字,即精字也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>蓋精為天一所生,有形之祖。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>龍虎經曰︰水能生萬物,聖人獨知之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>經脈篇曰︰人始生,先成精,精成而腦髓生。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陰陽應象大論曰︰精化為氣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故先天之氣,氣化為精,後天之氣,精化為氣,精之與氣,本自互生,精氣既足,神自王矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>雖神由精氣而生,然所以統馭精氣而為運用之主者,則又在吾心之神,三者合一,可言道矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>今之人,但知禁欲即為養生,殊不知心有妄動,氣隨心散,氣散不聚,精逐氣亡。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>釋氏有戒欲者曰︰斷陰不如斷心,心為功曹,若止功曹,從者都息,邪心不止,斷陰何益?此言深得製欲之要,亦足為入門之一助也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>又呼吸精氣、存三守一詳按,見運氣類四十一。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>又氣內為寶義,見論治類十八。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>膻,世連切。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故能壽敝天地,無有終時,此其道生。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(敝,盡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>真人體合於道,故後天地而生,原天地之始,先天地而化,要天地之終,形去而心在,氣散而神存,故能壽敝天地而與道俱生也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>中古之時,有至人者,淳德全道,(至,極也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>淳,濃也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>至極之人,其德濃,其道全也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>和於陰陽,調於四時,(和,合也,合陰陽之變化。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>調,順也,順時令之往來。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>去世離俗,積精全神,(去世離俗,藏形隱跡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>積精全神,聚精會神也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>游行天地之間,視聽八遠之外,(至道之人,動以天行,故神游宇宙。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>明察無外,故聞見八荒。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此蓋益其壽命而強者也,亦歸於真人。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(此雖同歸於真人,然但能延壽而不衰,已異於壽敝天地者矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故曰亦者,有間之辭也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其次有聖人者,處天地之和,從八風之理,(次真人、至人者,謂之聖人。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>聖,大而化也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>聖人之道,與天地合德,日月合明,四時合序,鬼神合吉凶。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>所以能處天地之和氣,順八風之正理,而邪弗能傷也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>八風義見運氣類三十五,有圖。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>適嗜欲於世俗之間,無恚嗔之心,(適,安便也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>恚?怒也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>嗔,惡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>欲雖同俗,自得其宜,隨遇皆安,故無嗔怒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>嗜音示。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>恚音畏。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>嗔,昌真切。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>行不欲離於世,(和其光,同其塵也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>被服章,(五服五章,尊德之服。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>皋陶謨曰︰天命有德。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>五服五章哉。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>舉不欲觀於俗,(聖人之心,外化而內不化。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>外化所以同人,故行不欲離於世;內不化所以全道,故舉不欲觀於俗。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>觀俗者,效尤之謂。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>外不勞形於事,內無思想之患,以恬愉為務,以自得為功,形體不敝,精神不散,亦可以百數。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(恬,靜也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>愉,悅也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>敝,壞也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>外不勞形則身安,故形體不敝;內無思想則心靜,故精神無傷。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>內外俱有養,則恬愉自得而無耗損之患,故壽亦可以百數。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>恬音甜。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>愉音俞。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其次有賢人者,法則天地,(次聖人者,謂之賢人。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>賢,善也,才德之稱。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>法,效也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>則,式也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>天地之道,天圓地方,天高地濃,天復地載,天動地靜。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>乾為天,乾者健也;坤為地,坤者順也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>君子之自強不息,安時處順,能復能載,能包能容,可方可圓,可動可靜,是皆效法天地之道。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>象似日月,(象,放也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>似,肖也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>日為陽精,月為陰精,月以夜見,日以晝明,日中則昃,月盈則虧,日去則死,日來則生,故賢人象似之。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>辨列星辰,(辨,別也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>列,分解也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>二十八宿為星之經,金木水火土為星之緯,經有度數之常,緯有進退之變,日月所會謂之辰,辰有十二謂之次,會當朔晦之期,次定四方之位,故賢人辨列之。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>逆從陰陽,(逆,反也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>從,順也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陽主生,陰主死,陽主長,陰主消,陽主升,陰主降,升者其數順,降者其數逆,然陽中有陰,陰中有陽,盛衰不可不辨也,故賢人逆從之。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>分別四時,(四時義見下章。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>將從上古,合約於道,亦可使益壽,而有極時。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(將,隨也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>極,盡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>賢人從道於上古,故亦可益壽,而但有窮盡耳。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>嗚呼﹗人操必化之器,托不停之運,烏飛兔走,誰其免之?獨怪夫貪得者忘殆,自棄者失時,時其有止也,若之何?蓋不知時命耳,彼賢人者則不然也。)</STRONG>
頁: [1]
查看完整版本: 【類經 卷一 攝生類 古有真人至人聖人賢人05】